SÁNG MUỘN, TRONG BỆNH VIỆN NHI ĐỒNG.



Cậu trai trẻ lam lũ quắt queo một mình ẵm đứa con gái đâu chừng hai tuổi, thất thần bước ra khỏi phòng khám, run rẩy móc điện thoại.
- Má ơi, bác sĩ nói nó nặng lắm, giờ phải nhập viện. Con đâu có ngờ, tính là nhẹ, khám xong cho thuốc rồi về. Má coi đi mượn tiền đỡ ai đó đi…
Chớm đứng dậy định bước tới hỏi thăm, đã thấy một cậu trai khác, cũng lam lũ không kém, khều vai anh ấy nói chuyện. Cậu cũng đi cùng vợ và một đứa bé trên tay.
- Nè anh ơi. Hổng có tiền nhập viện hả? Thôi cầm đỡ đi. Tui còn đâu chừng triệu mấy nè.
Người cha một mình còn chưa kịp phản ứng gì, cậu ấy sực nhớ ra “Ờ quên nữa, bà xã tui cũng còn nè. Đi Saigon phải chia tiền ra, sợ người này bị móc túi thì người kia còn hehe”. Rồi móc sạch áo khoác vợ mình đưa thêm hai triệu. Anh kia đứng như tượng, chắc chưa kịp tin vào những gì mình nghe mình thấy nên anh này cứ dắm dúi, cứ năn nỉ “Cầm mà lo đi. Nay bác sĩ nói con tui khoẻ luôn rồi, hổng cần lên khám nữa. Tui còn nhiêu đưa anh hết luôn á. Kệ đi, tui đi xe quen gần nhà mà. Về tới dưới rồi trả tiền họ cũng được”.
- Dạ…em hổng biết cám ơn anh sao cho hết. Vậy anh cho em xin số điện thoại đi, mai mốt em trả anh.
- Thôi đi, khỏi. Tui cũng đi mượn chứ có đủ đâu. Nhưng con tui khoẻ là tui vui rồi. Giờ anh cầm mà lo cho con anh đi. Nó khoẻ, tui càng vui hơn. Làm ít bữa là trả xong thôi mà.
Chị vợ chen vô “Rồi má nó đâu anh?”.
Ảnh quay mặt đi không trả lời, mắt đỏ hoe. Chị cũng ngừng hỏi, đưa nguyên cái bịch nước bánh tã sữa cho anh.

Trời ơi, tự nhiên tui muốn cúi đầu chắp tay trước đôi vợ chồng này. Há chẳng phải Quán Âm hay Đức Mẹ đang mượn hình hài và đôi bàn tay họ sao?
Và cố nhiên, tui cũng đã làm những việc cần phải làm.
Cám ơn quá chừng buổi sáng nay. Cám ơn quá chừng những con người thiệt là giàu có.
——————
Nguồn: Hồng Hải
Ảnh minh họa

Close Menu